Em ngồi bên anh nhìn dòng sông
chảy từ phía chân trời
đầy nắng, mưa và gió.
Không một cành khô, lá khô
sông thanh thản kéo trời
trôi theo mình lặng lẽ.
Không mang theo những gì để trở thành bất tử
sông chảy vô tư bên những lăng mộ im lìm
những đền đài quạnh quẽ.
Đang mùa xuân hay đã sang hè
mà hoa tím rụng đầy mặt nước
chảy về đâu, sông ơi
sao chỉ thấy một con thuyền thấp thoáng?
Em nhìn anh và nhìn dòng sông
anh có thực và dòng sông có thực,
anh nhìn em và nhìn dòng sông
em có thực hay dòng sông có thực?
Anh sợ đến một ngày dòng sông ngừng trôi
đất khô cứng, những giọt buồn hóa đá,
anh sợ đến một ngày hồn anh từ cõi lạ
trở về đây mà không có dòng sông.
Vọng Cảnh-HEGYEN
Mellettem ülsz, figyeled a folyót,
ömlik felénk a szemhatárról,
hullámaiban a szél napot forgat.
Nem sodor ágat, nem sodor levelet,
egykedvűen húzza magával az eget.
Nem sodor örök életet,
minden percben vége van, s mégis végtelen.
Némán lesik a mauzóleumok, elhagyott
bástyák, templomok, ahogy
vize hangtalan vizet sodor.
Még tavasz tombol, de már küszöbön toporog a nyár,
lila virágok borítják majd a víz fedelét.
Folyó, folyó, vajon merre mész?
Mi az a csónak, ami hol látszik, hol a semmibe vész?
A folyót nézed, aztán engem,
létezik a folyó és én is létezem.
Nézlek és nézem a folyót,
Vajon létezel-e, vagy a folyó létezik-e?
Félek, egyszer még megáll a folyó,
kiszárad a föld, s kővé válnak a víznek szomorú cseppjei,
félek, mikor a lelkem egy messzi világból visszatéved,
nem lát már folyót, és nem lát újra téged.